Hạnh phúc...
Tối. Ăn cơm xong. Cứ thấy thằng lớn loanh quanh. Đi từ trong bếp rồi lại đi ra, rồi lại đi vào. He! Đoán là thể nào cũng có chuyện. Nhưng kệ. Chẳng thèm hỏi gì cả. Đang rửa bát thấy lại đi vào. Mặt nịnh bợ:
— Em để anh rửa nốt cho.
— Có chuyện gì thì cứ nói đi. Không phải nịnh.
— He! Đúng là vợ mình. Em cho anh đi đánh cờ một tí rồi anh về nhé. Hôm nay chú Toàn hẹn anh từ chiều.
— Không.
— Đi mừ! Cho anh đi đến đúng 9h rồi anh về. Không sai 1 phút. Mai anh ở nhà với 2 mẹ con. Nhớ!
Ngẩng lên nhìn. Cái mặt nhăn nhở ghét thế không biết...
— Nhớ! Cho anh đi nhớ! Một tí thôi!
— Vâng. Đi đi! Về muộn 1 phút thì đứng ngoài luôn.
— Tuân lệnh!
Te te cầm chìa khoá đi luôn.
Đang rửa nốt bát. Thắng bé chạy hớt hải vào gọi rối rít:
— Mẹ ơi! Một chàng trai trốn mẹ con mình đi chơi!.
....
Hạnh phúc đều bắt đầu từ những điều thật giản đơn.
— Chàng trai đi xe máy đi rồi mẹ ạ. Trốn!
Hix!
— Mẹ cho đi đấy.
— Thật à mẹ?
— Uh!
— Hôm nay bố ngoan nên mẹ cho đi chơi à mẹ?
— Uh! Con mà ngoan mai mẹ cũng cho đi chơi.
— Vâng.
Thằng bé lại lũn cũn ra phòng khách ngồi xếp hình.
20h. Thằng bạn thân của thằng bé về. Nó ríu rít:
— Hiếu ơi! Sang chơi với anh.
Mẹ đang phơi quần áo. Thằng bé cứ ngồi ngoài cửa không dám đi chơi.
— Mẹ em còn phơi quần áo. Chờ em xin mẹ em đã.
Mẹ phơi quần áo xong. Đi xuống nửa cầu thang:
— Mẹ ơi! Mẹ cho con sang nhà anh Đăng chơi một tí. Một tí thôi rồi con về với mẹ nhớ!
Phì cười vì sao mà thằng bé giống thằng lớn thế không biết.
— Uh! Con đi cẩn thận không ngã nhé. Sang chơi với anh một lát rồi về với mẹ không mẹ ở nhà một mình buồn lắm.
— Vâng ạ!
20h20'. Thằng con lũn cũn về.
— Mẹ ơi! Con về rồi. Mẹ ở nhà 1 mình có buồn không?
— Mẹ đang xem phim. Cũng buồn.
— Mẹ buồn nhiều hay ít hả mẹ!
— Mẹ chỉ hơi buồn thôi vì con mới đi một ít mà.
— Thế mẹ cho con đi chơi thêm một tí nữa mẹ nhé. Rồi con về với mẹ.
— Uh! Con đi đi.
… Nghĩ ngợi...
— Thôi. Con không đi nữa đâu. Con ở nhà với mẹ không mẹ buồn!
Hix! Con trai tôi mới 2 tuổi thôi mà sao suy nghĩ lớn vậy rồi?
— Thôi! Mẹ ở nhà một mình được! Con thích thì con cứ đi đi.
— Thôi! Con rủ anh Đăng sang nhà mình chơi cũng được.
Hix! Cảm động quá. Con lớn rồi mà. Đúng là hạnh phúc đều bắt đầu từ những điều thật giản đơn.
Đúng 21h03'. Thằng lớn về. Mẹ giả bộ không thèm nói gì. Quay mặt đi. Vội vàng:
— Anh xin lỗi. Đang đánh giở nên phải cố nốt. Anh chỉ chậm có 3 phút thôi mà.
-....
— Bờm ơi! Mẹ bắt nạt bố!
— Ai bảo Bố hư! Đi chơi không biết đường về!
— Đâu! Bố chỉ muộn 1 tí thôi. Bố xin lỗi rồi mẹ vẫn giận. Con năn nỉ mẹ giúp bố!
— Vâng. Được rồi!
— ....
Cảm nhận hạnh phúc thật gần. Thật gần!
— Mẹ ơi! Bố hư nhỉ mẹ nhỉ? Mẹ tống cút đi luôn à mẹ?
— Uh
— Thật à mẹ.
— Uh
— Vâng
Bố hoảng...
— Ui! Sao năn nỉ gì mà lại như thế?
— Ai bảo bố hư?
— Hix!
— Bố chừa chưa? Từ sau có thế nữa không?
Hix ông cụ non!
— Bố chừa rồi. Lần sau không dám nữa.
— Vâng. Mẹ ơi! Mẹ tha cho bố nhé. Bố bảo bố chừa rồi.
— Uh! Mẹ tha cho bố. Nhưng lần sau mà vậy nữa mẹ phạt cho ngủ dưới đất luôn!
— Không. Mẹ tống cút luôn!
— Uh!
Cả nhà ôm nhau đi ngủ. Mẹ phân công:
— Bố mắc màn. Con trải chăn. Mẹ sắp gối.
— Tuân lệnh!.
Hai bố con ríu rít. Xong! Đến lượt bố phân công.
— Bố nằm bên phải mẹ. Con nằm bên trái mẹ. Hai thằng không được tranh nhau!
Thằng con tiu nghỉu.
— Nhưng con thích ôm mẹ!
— Không được! Mẹ là cả của bố nữa mà. Nhưng thôi được rồi! Cho con mượn mẹ một tí. Chốc con ngủ thì phải trả mẹ cho bố nhé!
— Vâng.
Cả nhà lên giường. Nằm giữa hai bố con. Cảm nhận hạnh phúc thật gần. Thật gần!
Tối. Ăn cơm xong. Cứ thấy thằng lớn loanh quanh. Đi từ trong bếp rồi lại đi ra, rồi lại đi vào. He! Đoán là thể nào cũng có chuyện. Nhưng kệ. Chẳng thèm hỏi gì cả. Đang rửa bát thấy lại đi vào. Mặt nịnh bợ:
— Em để anh rửa nốt cho.
— Có chuyện gì thì cứ nói đi. Không phải nịnh.
— He! Đúng là vợ mình. Em cho anh đi đánh cờ một tí rồi anh về nhé. Hôm nay chú Toàn hẹn anh từ chiều.
— Không.
— Đi mừ! Cho anh đi đến đúng 9h rồi anh về. Không sai 1 phút. Mai anh ở nhà với 2 mẹ con. Nhớ!
Ngẩng lên nhìn. Cái mặt nhăn nhở ghét thế không biết...
— Nhớ! Cho anh đi nhớ! Một tí thôi!
— Vâng. Đi đi! Về muộn 1 phút thì đứng ngoài luôn.
— Tuân lệnh!
Te te cầm chìa khoá đi luôn.
Đang rửa nốt bát. Thắng bé chạy hớt hải vào gọi rối rít:
— Mẹ ơi! Một chàng trai trốn mẹ con mình đi chơi!.
....
Hạnh phúc đều bắt đầu từ những điều thật giản đơn.
— Chàng trai đi xe máy đi rồi mẹ ạ. Trốn!
Hix!
— Mẹ cho đi đấy.
— Thật à mẹ?
— Uh!
— Hôm nay bố ngoan nên mẹ cho đi chơi à mẹ?
— Uh! Con mà ngoan mai mẹ cũng cho đi chơi.
— Vâng.
Thằng bé lại lũn cũn ra phòng khách ngồi xếp hình.
20h. Thằng bạn thân của thằng bé về. Nó ríu rít:
— Hiếu ơi! Sang chơi với anh.
Mẹ đang phơi quần áo. Thằng bé cứ ngồi ngoài cửa không dám đi chơi.
— Mẹ em còn phơi quần áo. Chờ em xin mẹ em đã.
Mẹ phơi quần áo xong. Đi xuống nửa cầu thang:
— Mẹ ơi! Mẹ cho con sang nhà anh Đăng chơi một tí. Một tí thôi rồi con về với mẹ nhớ!
Phì cười vì sao mà thằng bé giống thằng lớn thế không biết.
— Uh! Con đi cẩn thận không ngã nhé. Sang chơi với anh một lát rồi về với mẹ không mẹ ở nhà một mình buồn lắm.
— Vâng ạ!
20h20'. Thằng con lũn cũn về.
— Mẹ ơi! Con về rồi. Mẹ ở nhà 1 mình có buồn không?
— Mẹ đang xem phim. Cũng buồn.
— Mẹ buồn nhiều hay ít hả mẹ!
— Mẹ chỉ hơi buồn thôi vì con mới đi một ít mà.
— Thế mẹ cho con đi chơi thêm một tí nữa mẹ nhé. Rồi con về với mẹ.
— Uh! Con đi đi.
… Nghĩ ngợi...
— Thôi. Con không đi nữa đâu. Con ở nhà với mẹ không mẹ buồn!
Hix! Con trai tôi mới 2 tuổi thôi mà sao suy nghĩ lớn vậy rồi?
— Thôi! Mẹ ở nhà một mình được! Con thích thì con cứ đi đi.
— Thôi! Con rủ anh Đăng sang nhà mình chơi cũng được.
Hix! Cảm động quá. Con lớn rồi mà. Đúng là hạnh phúc đều bắt đầu từ những điều thật giản đơn.
Đúng 21h03'. Thằng lớn về. Mẹ giả bộ không thèm nói gì. Quay mặt đi. Vội vàng:
— Anh xin lỗi. Đang đánh giở nên phải cố nốt. Anh chỉ chậm có 3 phút thôi mà.
-....
— Bờm ơi! Mẹ bắt nạt bố!
— Ai bảo Bố hư! Đi chơi không biết đường về!
— Đâu! Bố chỉ muộn 1 tí thôi. Bố xin lỗi rồi mẹ vẫn giận. Con năn nỉ mẹ giúp bố!
— Vâng. Được rồi!
— ....
Cảm nhận hạnh phúc thật gần. Thật gần!
— Mẹ ơi! Bố hư nhỉ mẹ nhỉ? Mẹ tống cút đi luôn à mẹ?
— Uh
— Thật à mẹ.
— Uh
— Vâng
Bố hoảng...
— Ui! Sao năn nỉ gì mà lại như thế?
— Ai bảo bố hư?
— Hix!
— Bố chừa chưa? Từ sau có thế nữa không?
Hix ông cụ non!
— Bố chừa rồi. Lần sau không dám nữa.
— Vâng. Mẹ ơi! Mẹ tha cho bố nhé. Bố bảo bố chừa rồi.
— Uh! Mẹ tha cho bố. Nhưng lần sau mà vậy nữa mẹ phạt cho ngủ dưới đất luôn!
— Không. Mẹ tống cút luôn!
— Uh!
Cả nhà ôm nhau đi ngủ. Mẹ phân công:
— Bố mắc màn. Con trải chăn. Mẹ sắp gối.
— Tuân lệnh!.
Hai bố con ríu rít. Xong! Đến lượt bố phân công.
— Bố nằm bên phải mẹ. Con nằm bên trái mẹ. Hai thằng không được tranh nhau!
Thằng con tiu nghỉu.
— Nhưng con thích ôm mẹ!
— Không được! Mẹ là cả của bố nữa mà. Nhưng thôi được rồi! Cho con mượn mẹ một tí. Chốc con ngủ thì phải trả mẹ cho bố nhé!
— Vâng.
Cả nhà lên giường. Nằm giữa hai bố con. Cảm nhận hạnh phúc thật gần. Thật gần!